![]() UNICODE FONTs
Giờ phút nào nhơn-loại biết yêu-ái, giúp đở lẫn nhau, biết lấy thân mình giúp thân nhơn-loại, thì hòa-bình hạnh-phúc mới có thiệt tướng... Nếu ta khôn-ngoan thì ta lấy tình yêu-ái đối lại đặng cho họ diệt tận oán- cừu đi, ấy là cơ-quan Bí-Pháp mà Bần-Đạo vừa hé màn bí-mật cho con cái của Đức Chí-Tôn nhìn thấy để tìm cơ-quan giải-thoát. |
|

Đức Chí-Tôn ngày nay cũng thế,
chỉ vì lòng thương-yêu nhơn-loại vô- tận, nên Ngài tìm cách giảng cái
thuyết ấy, truyền ra cho cả nhơn-sanh đều hưởng-ứng theo, để họ biết
cái sanh tử của họ, đặng họ tự-giác, đó là phương Cứu-thế vậy.
…
Chúng ta đã ngó thấy cái
quyền-năng ấy trong một đại gia-đình nên hư đều ngó theo ngọn đuốc
Thiêng-liêng đó, đặng đi đến con đường vinh- quang vô-đối của Đức
Chí-Tôn đã rọi sáng, đã dành để cho chúng ta hồi ban- sơ.
Bần Đạo nói quả-quyết mỗi sự
khó-khăn gay-trở, mọi sự khổ-hạnh, mà Thánh-thể Đức Chí-Tôn đã chịu
mà có thể thắng được mọi trở-lực là nhờ khối Thương-yêu của Đức
Chí-Tôn đã dành để cho chúng ta, nếu chúng ta lấy khối Thương-yêu
cứng-rắn ấy làm căn-bản, thì không có quyền-năng nào dưới thế-gian
nầy làm cho khối ấy lay-chuyển, tiêu-diệt được.
Trích
thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại
Đền Thánh, đêm 14 tháng 11 năm Nhâm Thìn (1952).
Về: “Năng-lực phi-thường của đức-tin”.
Mục Lục
21.-Lòng thương-yêu thắng mọi trở-lực
22.-Luật thương-yêu & quyền công-chánh không định-giới, định-hướng
23.-Phải thương loài vật để chấm dứt cái oan-nghiệt
24.-Loài người đã ký hòa-ước cùng đức chí-tôn thực-hiện bác-ái công-bình
25.-Đừng ghét bỏ những chơn-hồn đang đồng sanh với mình
26.-Sự yêu-thương là của-cải thiêng-liêng, mà mỗi người cần phải có
27.-Luật duy-nhứt là yêu-thương mà thiên-hạ đã quên và bỏ nó
28.-Luật thương-yêu làm mực thước cho quyền công-chánh đem lại hòa-bình hạnh-phúc cho nhơn-loại
29.-Nhơn-loại hòa-nhã yêu-ái nhau thì đi đến cảnh đại-đồng thế-giới
30.-Ta phải thương-yêu Chí-Tôn và thương-yêu bạn đồng sanh mình thì mới mong-mỏi nhơn-loại đặng hòa-bình
31.-Yêu-ái và công-bình
32.-Đức Chí-Tôn đến quy-tụ con cái hội-hiệp với ngài
33.-Thương-yêu chân-thật phải đứng trên nền tản nhân-nghĩa
34.-Bí-pháp thương-yêu là cơ-quan giải-thoát
35.-Hòa-ước của chí-tôn đến ký hòa-ước với thế gian chỉ có hai khoản là luật thương-yêu quyền công-chánh
36.-Sức mạnh-mẽ vô-biên của luật thương-yêu
37.-Đạo Cao-Đài nên hình đặng là do sự thương-yêu vô-tận vô-biên
38.-Đạo Cao-Đài do luật thương-yêu thành tướng thì không có quyền-năng nào tàn phá nó đặng
39.-Đức Chí-Tôn gieo luật thương yêu trong tinh-thần của mỗi người.
40.-Kết-quả của sự thật hành chủ-nghĩa thương-yêu


Đêm nay Bần Đạo thuyết cái Luật Thương-yêu và Quyền Công-chánh của Đức Chí-Tôn nó không định-giới, định-hướng nơi nào tất-cả. Thật ra Đức Chí-Tôn đến lập Thánh-thể của Ngài, tức-nhiên lập Hội-Thánh thay thế hình-ảnh của Ngài nơi mặt thế-gian, tức-nhiên ở địa-cầu 68 này, cốt yếu Ngài tỏ cho nhơn-loại biết đều ngó thấy rằng : Ngài đến đặng Ngài chia khổ-não với con cái của Ngài, Ngài lấy xác-phàm của các phần-tử tức-nhiên các lương-sanh nơi mặt thế-gian này đặng Ngài tuyển-chọn lập Hội-Thánh, tức- nhiên là Thánh-thể của Ngài và Ngài đem cái luật ấy giao cho Hội-Thánh, mà luật ấy không có nhiều, chỉ có một mà thôi, cái Luật của Ngài là Luật Thương-yêu, tức nhiên là Luật Từ-bi, còn phép của Ngài cũng có một mà thôi, đó là Pháp Công-chánh, Công-bình.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền Thánh Đêm 15 tháng 5 năm Quí Tỵ (1953) Về: “Xuất-xứ của Ngọc xá lợi”.

Nếu ta thấy được cõi Hư-Linh kia, cái Tinh (Thân-thể) của vạn loại bị giết một cách tàn-nhẫn, bởi loài người kết-oán thâm-thù với nó, chực chờ thù ghét, vì vậy mà có vay trả luân-hồi mãi-mãi đọa đày, bất năng thoát-tục.
Mong sao chúng ta từ đây phải biết trọng lấy lẽ ấy, mà luyện đệ nhị xác thân cho đủ đầy sự tinh-khiết, là phải thương loài vật, phải thương tất cả ấy, mà truyền-bá cái hườn thuốc linh-đơn nầy là đạo-đức của Chí-Tôn, để cứu vớt quần-sanh thoát vòng đoạ-lạc hoàn-toàn.
Cả thế-giới nầy biết được, thì chắc-chắn không còn cảnh thảm khổ nầy tái diễn lại nữa. Loài người do một nguyên-căn mà thôi, bởi do tâm-lý và tập-quán của các nước, của các sắc dân, vì cái khác ấy mà chia-rẻ nhau, nghịch lẫn nhau, thù địch nhau, mà tranh-đấu không ngừng.
Trích thuyết-đạo của Đức Hộ-Pháp đêm rằm tháng 2 Đinh-hợi (1947) Về “Tam-bửu Tinh khí Thần”.

Ở trước Đền Thờ của chúng ta có "Tam Thánh" đã ký-kết Hòa-ước cùng Đức Chí-Tôn lãnh cái Luật Từ-bi, tức nhiên là Luật Thương-yêu đặng độ-rỗi con cái của Ngài trở về cựu-vị, còn quyền Đức Chí-Tôn chỉ lấy Quyền Công-chánh mà thôi.
Luật và Quyền ấy chúng ta thử để trí-phàm tìm hiểu, lấy trí-não suy- tính và suy-ngợi coi Ông lấy hai món ấy giao cho ta và biểu ta thay thế cho Ổng mà thiệt-hiện ra căn-nguyên ấy là phải do nơi nào. Bần Đạo thường thuyết nơi giảng đài này, Bần Đạo nói : Chúng ta nên lấy cái nhỏ mà luận cái nhỏ ấy, chúng ta mới có thể tìm cái lớn được, lấy cái tối-thiểu mà tìm ra cái tối-đại, nguyên-căn đó vậy không có gì lạ hết.
Vả chăng chúng ta sanh đứng làm người trên cõi tạm này có hai mối nợ:
1/- Mối nợ Thân-sinh của ta,
tức nhiên là Cha Mẹ của ta.
2/- Mối nợ Tạo-hóa, tức nhiên là Đức Chí-Tôn.
Hai mối nợ ấy chúng ta có thể nói là hai Ông Trời, Ông Trời trên và Ông Trời dưới. Tánh-đức của họ giống nhau như thế nào, chúng ta dư hiểu.
Có phải Cha và Mẹ chúng ta tức-nhiên Thân-sinh ta khi sanh ta ra chỉ cầu có một điều là chúng ta phải biết thương-yêu mà thôi. Vì sự thương-yêu ấy mà Cha Mẹ ta gìn-giữ sự sống còn của ta, nuôi-dưỡng ta cho nên người, nên phận. Phải chăng Luật Thương-yêu ấy nó đứng đầu hết các Đạo làm Cha Mẹ hay chăng? Chúng ta chẳng cần hỏi và cũng đã hiểu rồi.
Bây giờ hỏi thử khi tạo một gia-đình có con cái, có dâu cháu, cả Tông- đường họ hiệp lại tinh-thần của họ và họ muốn gì chớ ? Phải chăng họ cầu- nguyện có một điều là chúng sống với nhau trong lòng yêu-ái. Chúng ta đã biết "Sanh con há dể sanh lòng" một đứa một tánh-đức, một đứa một tinh- thần, một đứa một sở-hành, mỗi đứa nó đi mỗi đường, không có đứa nào giống nhau. Nếu như gia-đình nào có anh em giống nhau, thì gia-đình ấy hạnh-phúc lắm.
Chúng ta ngó thấy con-cái trong nhà bao-giờ cũng có nặng nhẹ nhau, bất đồng tánh-đức tình-ý với nhau, thì trong gia-nghiêm phải giữ cho có mực- thước, mà muốn cho có mực-thước tức-nhiên Đạo là Cha Mẹ phải lấy quyền công-chánh công-bình của mình mà đối-xử với con, đó là Đấng sanh thành dưỡng dục chúng ta, cái khuôn khổ ấy thế nào, thì Đấng tạo-đoan khuôn khổ cũng thế ấy mà thôi.
Luật Thiên-nhiên Đức Chí-Tôn muốn gì ? Phải chăng Ngài muốn cho cả nhơn-loại biết nhìn nhau là cốt-nhục, biết nhìn nhau là con-cái của Ngài đã tạo-đoan ra. Nếu bây-giờ toàn-thể con cái Đức Chí-Tôn biết rằng : Con người sanh trong mặt thế-gian này, sanh trong cảnh khổ này biết thương-yêu nhau, biết giúp-đỡ nhau đặng chia cảnh khổ ấy, thì Đức Chí-Tôn chẳng đến lập nền Tôn-giáo, nhưng Ngài đến buổi này đặng chi ? Có phải Ngài đến đặng Ngài gieo hột giống Thương-yêu ấy, gieo cái tình-thương trong tâm-não con-cái của Ngài hay chăng ? Chúng ta thấy hiển-nhiên là thế đó. Cái Luật Thương-yêu đó đối với Thiên-vị là Thánh-thể của Ngài nơi mặt thế-gian này, vì chúng ta lãnh sứ-mạng nơi Ngài, tức-nhiên một phần-tử của Hội-Thánh đó vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền Thánh Đêm 15 tháng 5 năm Quí Tỵ (1953) Về: “Xuất-xứ của Ngọc xá lợi”.

Bần Đạo đã nói cái Luật Thương-yêu nó không định-giới, định-hướng đặng, và chúng ta có thể nói, trong một gia-đình đương-nhiên bây-giờ, ta có con trai phải cưới dâu trong Tông-đường khác, ta có con gái phải gã cho Tông-đường khác, thì nó mới sống lụng lại trong gia-đình của chúng ta, sự thương-yêu nó không định-giới định-hướng là vậy. Huống chi là lòng thương- yêu vô-tận của Đức Chí-Tôn.
Bần Đạo chỉ nhắc một điều trọng-yếu cho con cái của Ngài Nam, Nữ cũng vậy, nghe và nhớ để ý cho lắm :
“Con người tuổi thơ-sanh không có gì, như những người có niên-kỷ rồi, nào là Ông, Bà, Cha, Mẹ, Cô, Bác, Thân Tộc, họ đã qua đời, tức-nhiên họ đã qui-liễu. Chúng ta ngó thấy giọt nước mắt của chúng ta trong kiếp-sanh đã đổ biết bao nhiêu là giọt nước mắt đau-thảm. Lòng thương-yêu cốt-nhục ấy, nó đã làm cho ta hiểu cái giá-trị của nó thế nào rồi. Coi chừng nghe, mình đau-đớn, mình khổ-não, mình thương-nhớ, rồi mình cúng quảy lễ-tế. Đạo làm con hiếu-hạnh phải vậy. Nhưng phải coi chừng, họ tái-sanh họ đứng ngay trước mặt mình với đứa con nít kia mà mình không biết không hay, mình lãnh-đạm, ghét-dơ. Đến khi về nơi cõi Thiêng-liêng mình nhìn thấy mặt họ, rồi mình tự hổ-nhục vì cái hổ nhục đó làm cho ta phải tái-kiếp luân-hồi trở lại”.
Dám chắc không có cái đau-đớn, cái khổ-nhục nào bằng khi trở về cõi Thiêng-liêng Hằng-sống mà gặp cảnh-tượng ấy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền Thánh Đêm 15 tháng 5 năm Quí Tỵ (1953) Về: “Xuất-xứ của Ngọc xá lợi”.

Bần Đạo thường giảng, cái sự yêu-thương là một của cải Thiêng-liêng, nếu cả toàn-thể con cái Đức Chí-Tôn tạo nó đặng, thì dầu cho Cửu-phẩm Liên-hoa ở Cực-lạc Thế-giới vô cũng đặng.
Bần Đạo đã nói: Nếu chúng ta làm cho người chí thân ta, trong thân ta, máu thịt ta, thương ta được, giá-trị nó là: Đồng. Làm cho những kẻ không phải trong thân ta, người ngoại nhân kia, thương ta được giá trị nó là : Bạc. Làm cho những kẻ thù địch ta, thương ta được giá trị nó là : Vàng. Ba món báu ấy mà tạo đặng, thì cái kiếp-sanh này dầu cho Cửu-phẩm Liên-hoa ở Cực-lạc Thế-giới vô cũng đặng.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Đền Thánh Đêm 30 tháng 5 năm Quí Tỵ (1953) Về: “Tánh-đức hạ mình và khiêm-nhượng”.

Hai thay ! mặt luật duy-nhứt là mặt luật yêu-thương mà thiên-hạ quên lững, thiên-hạ đã bỏ nó. Bỏ nó thì nhơn-tâm không có căn bản không có chuẩn-thằng mực thước. Chúng ta thử nghĩ, trong một gia-đình nếu khuôn luật yêu-thương ấy không có, thì chồng không thuận vợ, vợ chẳng thuận chồng, con không thuận cha, cha chẳng thuận con, tôi không thuận chúa, chúa chẳng thuận tôi. Hỏi ta lấy cái tối thiểu luận ra cái tối đại kia, trong gia đình ta chỉ dụng cái gia-nghiêm mà thôi, gia-nghiêm là khuôn luật yêu- thương trong gia-đình. Nếu ai đi ngoài vòng khuôn luật yêu-thương ấy thì không được, gia-nghiêm buộc họ phải tùng theo khuôn luật yêu-thương ấy mà thôi.
Chúng ta thử hỏi ? Một bằng cớ hiển-nhiên con ta không phải lớn hơn ta, mà tới chừng khuôn luật thương-yêu bắt buộc ta tùng theo khuôn khổ thiên-nhiên của nó.
Ngộ nghỉnh thay ! Con ta đủ quyền sai khiến ta, vì tình thương-yêu lợi- dụng ta được mà thôi. Chúng ra thử lấy cái tối thiểu ấy so sánh với cái tối đại cả nhơn-loại nếu mất luật thương yêu thì đem sự sống của nhơn-loại đến chỗ tương-tàn tương-sát giết hại lẫn nhau, làm cho mặt địa-cầu nầy phải chinh- nghiêng, làm cho tâm-lý nhơn-loại đảo-điên.
Chúng ta đã ngó thấy chán chường, thiên-hạ đã nói tìm hòa-bình, mà trong hòa-bình ấy luật yêu-thương ấy không hiện-diện, không có kết-liễu hình-tướng được, thì họ chỉ mò trăng nơi đáy biển mà thôi.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền Thánh Đêm 14 tháng 7 năm Quí Tỵ (1953) Về: “ Luật thương yêu và quyền công chánh”.

Cái khuôn luật thương-yêu nó làm mực thước cho chúng ta đặng định quyền công-chánh trong một gia-đình, nếu vợ không công-chánh với chồng, chồng không công-chánh với vợ, thì gia-đình không thể gì hòa đặng. Vua không hòa chánh với tôi, tôi không công-chánh với vua, không lấy tâm nào làm mực-thước thì trong nước không có hòa đặng. Nhơn-loại cả toàn thể không có công-chánh đối-đãi với nhau, thì nhơn-loại ly-loạn mãi thôi, chẳng hề khi nào hưởng được cái hạnh-phúc hòa-bình.
Ấy vậy khuôn luật của Đức Chí-Tôn để trong cửa Đạo, là khuôn Luật Thương-yêu và cái quyền hành Công-chánh.
Giờ phút nào nhơn-loại biết lợi-dụng mặt luật và quyền-năng ấy mới đem cái hạnh-phúc hòa-bình cho nhơn-loại tương-lai tới đây. Bằng chẳng vậy, thì cái nạn tương-tàn, tương-sát vẫn tiếp-tục mãi mà thôi.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền Thánh Đêm 14 tháng 7 năm Quí Tỵ (1953) Về: “ Luật thương yêu và quyền công chánh”.

Thật có một điều làm cho Bần Đạo từ thử đến giờ lấy làm lo-lắng ái- ngại hơn hết, đã lãnh sứ-mạng Thiêng-liêng của Đức Chí-Tôn giao-phó đem cái khối thiên-lương để nơi mặt thế này, chỉ mong một điều làm thế nào cho toàn thể con cái Đức Chí-Tôn tức-nhiên toàn thể Nhơn-loại, đặng hòa-nhã yêu-ái với nhau, biết nhìn với nhau là bạn đồng sinh, nghĩa là anh em cốt- nhục với nhau vậy.
Chẳng phải khác nước da sắc tóc, khác chủng, khác nòi, mà nhơn-loại phải chia rẽ nhau, tương-tàn, tương-sát nhau, cái thảm-trạng trước mắt ai có lòng ái-truất thương-sanh cũng phải đau-đớn, huống chi Bần Đạo đã lãnh-sứ mạng Thiêng-liêng nơi Đức Chí-Tôn làm cho toàn-thể con cái của Ngài cộng- yêu hòa-ái đem nền Chơn-giáo để phổ-hóa chúng sanh đặng dìu-dẫn họ đi đến cảnh Đại-đồng thế-giới,
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền Thánh Đêm 14 tháng 9 năm Quí Tỵ (1953)

Đức Chúa Jésus nói : Ta phải Thương-yêu Chí-Tôn trên hết mọi sự và Thương-yêu bạn đồng sanh mình cũng như mình. Bần Đạo xin nhắc lại gương hy-sinh vô-đối của Ngài dám chịu chết vì loài người, dám chịu chết vì hung-bạo của loài người. Bần Đạo ước-mong toàn-thể nhơn-loại trên mặt địa-cầu này noi gương của Ngài, là bởi Ngài chịu khổ-hình một cách đau-đớn khổ-não của vì loài người.
Nền Chơn-Giáo của Ngài, Ngài chỉ-định có một khuôn Luật là Thập điều, nên khi ấy các Môn-đệ của Ngài hỏi Ngài trong 10 Điều răng ấy phải giữ điều nào hơn hết.
Ôi ! Nếu nhơn-loại biết yêu-thương bạn đồng-sanh của họ như Thánh- giáo đã dạy từ 2.000 năm nay, thì tưởng lại giờ phút này sẽ tránh khỏi nạn tương-tàn tương-sát, nó làm cho thế-giới chẳng hề buổi nào hưởng đặng hòa- bình, chỉ cứ ly-loạn mãi thôi.
Chúng ta thử giở lịch-sử loài người ra xem, thì không có một thế-kỷ nào mà không có giặc-giã tàn-sát lẫn nhau giờ này chúng ta cũng thế. Các bạn đồng Tôn-giáo cũng thế. Hôm nay xúm xích nơi Đền-Thánh chung vào lòng Từ-bi Bác-ái vô-tận vô-biên của Đức Chí-Tôn để cầu-nguyện một điều là Đức Chúa Jésus Christ sống lại là mơ-ước thế nào nhơn-loại hưởng đặc-ân ấy, để chia khổ-não đừng tàn-sát lẫn nhau đem trở lại sự yêu-ái lẫn nhau. Nhìn nhau là bạn đồng sanh, lời cầu-nguyện quí-báu hơn hết, với Đức Chí-Tôn là cầu-nguyện như thế. Bần Đạo nói Đức Chúa Jésus Christ đối với triết-lý của Đức Chúa Trời như thế nào thì hôm nay đường lối của Đức Chí- Tôn đến dạy chúng ta như thế ấy. Chúng ta chỉ mong-mỏi có một điều là nhơn-loại đặng hòa-bình mà thôi.
Trích thuyết Đạo của Đức Hộ-Pháp về “Đạo của Đấng Cứu-Thế”Tại Đền Thánh đêm mùng 1 tháng 12 năm Giáp Ngọ (1954).

Thử nghĩ, nếu đem so-sánh nghiệp Đạo của chúng Qua với nghiệp Đời của thiên-hạ, tưởng khi nghiệp Đạo của chúng Qua không thua mấy đâu. Trái ngược lại chúng Qua sung-sướng và hạnh-phúc trong cái kiếp sống của chúng Qua đã may duyên làm nên đặng một lẽ đáng sống. Tức-nhiên là theo con đường Thiêng-liêng của Đấng Yêu-ái và Công-bình. Chúng Qua chỉ rèn tập sao cho đặng như tánh-đức của Đấng ấy. Yêu-ái và Công-bình như thế nào ? Yêu-ái đặng chi ? Yêu-ái đặng có phương an-ủi mấy em mấy con. Công- bình đặng chi ? Công-bình đặng có phương dìu-dắt mỗi đứa đi trên con đường Đạo có niêm-luật, có chuẩn-thằng.
Bần Đạo nghĩ lại, Bần Đạo ngó thấy dầu cho ngôi báu của đế-vương kia, qua một kiếp sanh của họ chưa có đặng an-ủi tâm-hồn như chúng Qua. Mấy em chịu cực buổi này rồi, mấy em mấy con suy nghĩ lại đàn Anh của mấy em buổi nọ. Lúc Đạo còn khổ-não, nghèo-nàn, hèn-hạ, thiên-hạ đã khinh rẽ thế nào, có lạ chi theo thói tục thường-tình của thiên-hạ, họ thấy kẻ nghèo, kẻ khổ, kẻ rách rưới bần-cùng họ miệt-sát khi-rẽ. Trước kia chơn- tướng của Đạo cũng bị như thế.
Hồi buổi Đạo mới phôi-thai còn nghèo-nàn thiên-hạ có kể nó đâu, lẽ dĩ-nhiên vẫn vậy. Nếu đem nó so-sánh với các nền Tôn-giáo có căn-bản có oai-quyền, sang-trọng giàu-có, thì xem nó như một trời một vực. Cái phận của Đạo buổi nọ chẳng khác chi người nghèo-hèn khốn-khổ kia bị thiên-hạ mạt sát khinh rẽ. Chỉ thương có một điều là trong nền Đạo gần ba triệu con cái Đức Chí-Tôn nương nơi bóng Đạo cũng bị chung hoàn-cảnh ấy.
Thiên hạ đã mạt sát chúng Qua, nhưng mạt sát cá-nhân chúng Qua không nghĩa-lý gì hết. Chúng Qua coi nó không có giá-trị chi cả.
Tội nghiệp cho cái hèn-hạ ấy, thiên-hạ đã khi rẽ đã mạt-sát con cái Đức Chí-Tôn gần ba triệu Tín-đồ thờ-phượng Ngài không phân-biệt đảng- phái. Cái hèn của mình không có hại gì hết. Chúng Qua chỉ sợ một điều là cái hèn của mấy em đem ra đương đầu với thiên-hạ.
Kẻ bần-cùng nghèo-khổ nói ai thèm nghe, như vậy rồi dạy đời sao đặng. Nhưng sứ-mạng Thiêng-liêng đã giao-phó biểu phải dạy đời, tức-nhiên chúng Qua phải làm thế nào cho có định-luật. Muốn cho Đạo của mấy em có hiệu-lực ấy thì hôm nay mấy em phải chịu cực-khổ đó vậy.
Những kế-nghiệp của các nền Tôn Giáo đã hiện-tượng nơi thế này mười phần thì Đạo của mấy em chưa được một, mấy em để ý xem xét suy gẫm coi đặng mãi may gì chăng ? Hồi còn chòi tranh vách lá thiên-hạ không có bước chân tới, họ có kể mình xứng-đáng gì mà họ ngó đến, lời tục có nói :
"Có thể mới dễ làm ăn"
Đời cũng thế mà Đạo cũng thế. Thế Đạo của mấy em hôm nay không đáng giá bao nhiêu, nhưng có thể đối-lập với thiên-hạ đặng.
Nghiệp Đạo buổi này mấy em nên suy nghĩ, bước ra một tấc đường thì phải mặc áo mới đẹp thì mới có phương-diện đối với người ta. Còn Đạo của mấy em cái đẹp của nó là theo Thánh-Ý của Đức Chí-Tôn, nên sự cực của mấy em cũng như chúng Qua, cái khổ của mấy em cũng như chúng Qua đã khổ.
Mấy em muốn nên hay chăng đều do cả đầu óc tay chân của mấy em tạo mới nên nghiệp Đạo ấy. Mấy em muốn vinh-hiển hay chăng cũng do cả đầu óc tay chân của mấy em tạo nên.
Qua xin nhắn nhủ mấy em mấy con một lời :
“Thân Già nầy, cả Chức-sắc Thiên-phong cũng vậy, Nữ cũng vậy đều già yếu thành ra người bạc-nhược, làm công chuyện như mấy em mấy con không nổi, lẻ mấy em mấy con sanh nạnh chúng Qua rồi không tạo-nghiệp cho mấy em”.
Luậân lý : Nếu trong tủ tiền của Đạo có đủ đi nữa cũng do nơi túi của mấy em. Mấy em không biết lo chung, Qua phải mượn thì mấy em thấy rõ rằng: Tiền trong túi của mấy em nó chạy qua túi khác. Không có tiền lấy công làm lần, lẻ tự-nhiên vẫn vậy. Đạo của mấy em còn nghèo thì mấy em phải chịu cực, chịu nhọc, đừng để con mắt của các nhà Đạo-đức thấy mấy em khó nhọc rồi họ nói chúng Qua không yêu-ái mấy em”.
Qua xin nhắn gởi với mấy em nói lại cho thiên hạ biết điều ấy.
Trích thuyết Đạo của Đức Hộ-Pháp về “So-sánh Nghiệp Đời với Nghiệp Đạo” Tại Đền Thánh Đêm 15 tháng 12 năm Giáp Ngọ (1954).

Trong 24 chuyến thuyền Bát-Nhã, đem chơn-linh đến mặt địa-cầu, mấy bạn đã ngồi trong ấy, ngày nay Đức Chí-Tôn đã đến, đến để làm tròn một lời hứa của Ngài.
Còn chúng ta đã hứa với Ngài những gì ? " Hứa : Các con vì Thầy đầu-kiếp đặng tạo tinh-thần vật-loại, độ cả hóa-nhân và nguyên-nhân qui-hồi cựu-vị. Các con vì thương Thầy tạo hình-ảnh của Đạo". Ngày nay là ngày giờ chót Thầy đến với mục-đích và sở-vọng của Thầy là hội-hiệp các con lại làm một cùng Thầy.
Ôâi ! Nếu các bạn đã biết, từng chung chịu đau khổ cùng nhau và vạn kiếp sanh. Nơi đây có kẻ đã làm cha, làm ông, làm chị, làm mẹ chung lẫn trong các kiếp tái-sanh nơi mặt địa-cầu nầy để tạo yêu-thương trong toàn nhơn-loại. Các bạn có biết điều ấy đâu, duy có thấy gần mà chẳng thấy xã-hội, đương-nhiên cùng máu thịt thì thương nhau, biết đâu trong đám nầy đã có kẻ làm cha, mẹ, ông, bà ta, mà ta không thấy, không biết. Tình-cảm của chúng ta hể khuất mắt rồi, thì nhẹ giá trị quá lẽ.
Bần-Đạo là Hộ-Pháp, nếu Bần-Đạo nói điều chi mong đặng gạt-gẫm nhơn-sanh, ngày kia về Ngọc Hư-Cung Bần-Đạo chịu trách cứ đó.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh Đêm Mồng 1 tháng 2 năm Mậu Tý (1948) Về “Liên-quan con cái Đức Chí-Tôn đối với Ngài”.

Đức Chí-Tôn buộc con người phải thương-yêu nhơn-nghĩa theo Thánh-ý của Đức Chí-Tôn mà thôi. Có nhơn-nghĩa mới gọi là thương-yêu chơn-thật. Nếu không Nhơn-Nghĩa là thương-yêu giả-dối.
Thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Báo-Ân-Từ ngày 29 tháng 5 Canh-thìn(#-7-1940) đăng trong Thông-tin Đại-đạo số 20 ra ngày 10 tháng 12 Canh-tuất (06-01-1971).

Nhờ khi mới khai Đạo, Bát-Nương đến để một bài Thánh-Giáo về yêu thương rất chí thiết, cả thảy ráng hiểu thấu thêm Bí-Pháp của Bát-Nương đã cầm cây viết mà biên cho mình, ấy là Bí-Pháp trọng-hệ. Đến nỗi Đức Chí-Tôn đến ký hòa-ước buộc chúng ta chỉ có luật thương-yêu mà thôi. Bởi do luật thương-yêu mà Ngài cầm-quyền cả Càn-Khôn Vũ-Trụ trong tay, mà chúng ta có định-nghiệp được cao-trọng cũng do nơi quyền-lực của luật ấy. Nói thật trong kiếp sanh của chúng ta rủi có kẻ trong thân-tộc ta thù oán ta, kẻ ấy tức là Ma-nghiệt, chúng ta không nên sợ. Nếu ta khôn-ngoan thì ta lấy tình yêu-ái đối lại đặng cho họ diệt tận oán cừu đi, ấy là cơ-quan Bí-Pháp mà Bần-Đạo vừa hé màn bí-mật cho con cái của Đức Chí-Tôn nhìn thấy để tìm cơ-quan giải-thoát.
Trích Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp Tại Đền Thánh Đêm 13 tháng 3 năm Kỷ-Sửu (10-04-1949) Về “Cảnh cực-lạc thế-giới là cảnh chúng ta tạm giải-thoát, chứ chưa phải tối cao tối thượng của các chơn linh”.

Ta đã biết Chí-Tôn đến ký Hòa-Ước dưới thế gian nầy, chúng ta ngó thấy Hòa-Ước của nhơn-sanh nhứt là các liệt-cường ký với nhau khoản nầy, khoản nọ, khoản kia đủ thứ; ký không biết mấy khoản.
Với Đức Chí-Tôn chỉ có hai khoản mà thôi:
1- Luật thương-yêu: Ngài định-luật cho chúng ta là thương-yêu; không phải chỉ thương yêu nhơn-loại mà thôi, mà phải thương-yêu cả toàn Vạn-Linh nữa.
2- Quyền công-chánh: Ngài chỉ định là quyền công-chánh từ thử, ta chưa ngó thấy Hòa-Ước nào mà đơn sơ như thế, mà nó oai quyền làm sao ! Không thể gì thực hiện đặng, dầu cho tận-thế loài người cũng không khi nào thực-hiện ra đặng!
Chúng ta đã hiểu và tin rằng thế nào nó cũng thành, nhưng thời gian ta không biết định đoạt.
Trích Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp Tại Đền Thánh Đêm 15 tháng 12 năm Mậu-Tý (13-01-1949) Về “Đức Chí-Tôn tạo nên Tôn-giáo Cao Đài cốt tạo hạnh-phúc cho nhơn-sanh và thái- bình cho địa-cầu 68”.

Ta lấy lương-tri tức là lấy trí-tri để hiểu chơn-tướng của Đạo Cao-Đài, làm thế nào đem hạnh-phúc cho nhơn-loại hưởng được và tạo hòa-bình cho thiên-hạ cả Đại-Đồng Thế- Giới. Chúng ta duy lấy trí-tri tìm hiểu thôi, chúng ta thấy cái quyền-năng của Luật Thương-Yêu thế nào? Tấn tuồng hiển nhiên hiện từ khi có loài người đến giờ, nếu không có sức mạnh-mẽ vô-biên của Luật Thương-Yêu ấy thì Đức Phật Thích-Ca chưa có lập giáo thành tướng được...
...Chúng ta suy đoán chỉ có thương yêu, duy có một người thương, hoặc nửa người thương mà các vị Giáo-Chủ đã lập thành Tôn-Giáo tại mặt thế nầy.
Trích Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp Tại Đền Thánh Đêm 15 tháng 12 năm Mậu-Tý (13-01-1949) Về “Đức Chí-Tôn tạo nên Tôn-giáo Cao Đài cốt tạo hạnh-phúc cho nhơn-sanh và thái- bình cho địa-cầu 68”.

Chúng ta xét lại thấy Đạo Cao-Đài còn hạnh-phúc hơn các nền Tôn-Giáo khác, nếu nhận quả-quyết thì có ba người, mà nếu có ba người tức nhiên nhiều hơn thiên-hạ rồi.
Cái thiệt-tướng của nền Tôn-Giáo, Đức Chí-Tôn hiện-tượng do quyền-năng vô đối của Ngài mà đoạt được, trong đó các vị thừa mạng lịnh của Ngài đã vẽ nên hình, nắn nên tướng của nó. Bần-Đạo kiếu lỗi cùng con cái của Ngài; không phải tự-kiêu hay là tự-đắc chính tay Bần-Đạo có một phần khá lắm; vì cớ Bần-Đạo rủ chúng ta dùng phép hồi-quang phản-chiếu đặng định tướng diện của mình, cốt-yếu là một phần-tử trong nền Tôn-Giáo. Hễ mình coi chơn-tướng của mình, rồi tổng-số chơn-tướng đó làm chơn-tướng của Đạo, Bần-Đạo thấy Đạo Cao-Đài nên hình đặng tức là thành tướng thương yêu vô tận vô biên. Nó nên hình có nét đẹp thiên-nhiên là nhờ vẽ với cây viết thương yêu mà viết nét Thiêng- Liêng cho Thánh-Thể của Ngài để theo nét thương yêu ấy đặng tạo nên hình-trạng hình tướng một khối thương yêu. Ta không có mơ vọng và không có lường gạt tâm-lý nhơn-sanh, trước mặt mỗi người đều thấy, hỏi do quyền năng nào tạo thành quyền-lực ngày nay.
Trích Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp Tại Đền Thánh Đêm 15 tháng 12 năm Mậu-Tý (13-01-1949) Về “Đức Chí-Tôn tạo nên Tôn-giáo Cao Đài cốt tạo hạnh-phúc cho nhơn-sanh và thái- bình cho địa-cầu 68”.

Quyền Đạo ngày nay do Luật Thương-Yêu mà thành tướng vậy, mà nếu do Luật Thương Yêu thành tướng thì không có quyền-năng nào tàn phá nó đặng; nó có sợ chăng là sợ luật thù hận. May thay cả lực lượng thù hận cũng không xung đột được, bởi có bàn tay Thiêng-Liêng gạt thù hận ra khỏi rồi.
Nó nên hình bởi sự thương yêu, trưởng thành trong sự thương yêu, bởi hình chất của thương yêu hễ càng ngày càng lớn lên càng tráng kiện, nó sẽ làm chúa cả thù hận không hề xâm lấn nó đặng.
Trích Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp Tại Đền Thánh Đêm 15 tháng 12 năm Mậu-Tý (13-01-1949) Về “Đức Chí-Tôn tạo nên Tôn-giáo Cao Đài cốt tạo hạnh-phúc cho nhơn-sanh và thái- bình cho địa-cầu 68”.

Tại sao Đức Chí-Tôn đến, Ngài trụ cả con cái của Đức Ngài đặng lập Thánh-Thể hữu-hình nầy, tại sao vậy? Bởi vì hễ tạo được mặt luật Hữu-vi nầy thì cả thảy con cái của Đức Chí-Tôn đoạt-pháp đặng. Một ngày kia đoạt-vị trên cảnh Thiêng-Liêng Hằng-Sống đặng, chưa có hạnh-phúc nào dưới thế-gian nầy bằng hạnh-phúc trên cảnh Thiêng-Liêng. Chúng ta hưởng được hạnh-phúc thiệt hay chăng là do nơi đó.
Thánh-Thể Đức Chí-Tôn là gì ? Là một quyền quản-trị cả luật yêu-ái của Đức Chí-Tôn làm một khối, khối ấy dành để trong tâm não của Ngài. Mỗi phần-tử luân-hồi là mỗi phần tử của Đức Chí-Tôn gieo trong cả hình-luật thương yêu ấy trong tâm não tinh-thần của mỗi người.
Chúng ta thấy Đức Chí-Tôn đã tạo Thánh-Thể của Ngài với một cái tình yêu ái, Ngài nói:
"Các con đã hưởng được cái quyền yêu ái vô tận, các con nên lấy tình yêu ái truyền cho các em con từ thế-kỷ nầy qua thế-kỷ khác".
Trích Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp Tại Đền Thánh Đêm 30 tháng 01 năm Kỷ Sửu (27-02-1949) Về: “Tội-lỗi chúng ta do tay chơn-thần chúng ta ghi chép, nên không có cách gì chối tội”.

Ngày nào toàn-thể nhơn-sanh đều biết hồi đầu hướng thiện, nhìn Đạo Trời là một Cơ-Quan cứu-thế, thật-hành chủ-nghĩa thương-yêu cho ra thiệt-tướng thì ngày ấy mới đặng hưởng hoà-bình đại-đồng thế-giới.
Trích Lời thuyết Đạo của Đức Hộ-Pháp tại Báo-Ân-Từ đêm rằm tháng Chín Bính-tuất (1946 về “Lời Tiên-tri của Đức Lý Giáo-Tông”).
