Tất cả chúng ta vẫn đồng-ý rằng vạn-hữu là vô-thường, cuộc
đời là ảo-mộng, danh-lợi là phù-vân… Thế mà một số người vẫn bận-rộn với cuộc
đời, mãi-mê đeo-đuổi theo danh-lợi … không chịu dành thì giờ dưỡng-tánh tu-tâm.
Một số người tuy có đạo-tâm, nhưng luôn than-phiền rằng luôn bận-rộn với
gia-đình, với xã-hội, nên thì giờ dành cho tu-học bị hạn-chế.
Về vấn-đề này Đức Hộ-Pháp đã nói rằng :
“Có kẻ nói rằng mắc lo
gia-đình, không lo đạo được là phi-lý. Đạo là trường học đạt đại gia-đình, đạo
là trường thi lập-vị, sao lại không làm được. Tại mình làm-biếng học, học đặng
hành, nên hư do tại mình, không phải do Chí-Tôn và cũng không phải do Đạo.”
(Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Đền-Thánh ngày 04/01
Mậu-tý – 13/12/1948).
Trong một ngày 24 giờ có lý-do nào vì sinh-kế mà con người
phải dành trọn thì giờ để kiếm ăn… chỉ vì họ có quá nhiều tham-vọng, đã giàu
sang rồi lại còn muốn cho hơn thế nữa… Thời nay nhiều người mãi-mê với công việc,
cho sự giàu-sang là mục-đích của sự sống, nên họ đã dồn tất cả thời-gian của
cuộc sống vào mục-đích ấy, vì vậy đôi khi họ đã tạo ra sự phiền-não cho chính
mình. Có mấy người biết dùng bớt một ít thì giờ đó cho nhu-cầu tâm-linh, hoặc
kết-hợp thì giờ làm ăn với tu-luyện, do đó Chúa Jésus đã nói rằng:
“Con lạc đà chun qua lổ kim
còn dễ hơn người giàu vào nước Thiên Chúa”
(Mt: 19,25).
Đức Chí-Tôn đã dạy rằng:
Tâm thành có thuở nghiệp nhà nên,
Đạo-đức khuyên con cứ giữ bền.
Hễ muốn bữa cày buôn bữa giổ,
Phân thân đâu đặng hưởng đôi bên.
Thi văn dạy Đạo.
Nhưng ngặt nỗi nhiều người tu “Bữa cày không muốn bỏ, bữa
giổ cũng muốn ăn”, nghĩa là áo mão cân đai của đạo cũng muốn mang, mà sự
giàu sang của trần-thế cũng muốn hưởng, nên đã khiến cho đạo đời dang-dở !!!
Trong sưu-tập sau đây nhằm cống hiến cho chúng ta một
bí-quyết để có vô-số thì giờ dành cho mình tu-học và tạo sự an-vui, hạnh-phúc
cho chính mình. Đây là một phương-tu nặng về thực-hành. Nhiều môn-đồ đã công-phu
theo đường-hướng nầy họ đã thấy có kết-quả tiến-bộ rõ-rệt trong đời sống,
chắc-chắn một phần là do sự phong-phú của pháp-môn, một phần do sự tinh-tấn
trong thực-hành, nhiều người cho biết là nếu công-phu nghiêm-túc thì sẽ thấy
kết-quả rất rõ-rệt… do đó Đức Hộ-Pháp đã khẳng-định rằng:
“Đạo chẳng phải nơi lời nói mà
tại nơi kết-quả sự-thật mình làm… Cái khó-khăn của Đạo chẳng phải ở nơi
giảng-dạy mà ở sự thực-hành…”
(Theo Phương tu Đại Đạo của Đức Hộ-Pháp).
Vì nếu chúng ta không chịu thực-hành thì dù cho phép tu có
huyền-nhiệm đến đâu cũng vô bổ, tỷ như một người chỉ nhìn đồ ăn, mà không ăn,
hoặc cho là mình ăn không được, thì chẳng giúp-ích gì cho thân xác họ cả.
Trường-hợp này Đức Hộ-Pháp cũng đã cảnh-giác rằng :
“… Coi chừng !!! Bần-Đạo
khuyên một điều: đừng để quá đói mà chết đa !!!”
(Thuyết-đạo của Đức Hộ-Pháp tai Đền-Thánh đêm 01 tháng 11
Mậu-tý /01-12-1948).
Mục lục
Lời Đức Khổng-Tử:
“Đạo không tách rời với đời sống của con
người,
nếu kẻ hành đạo mà tách rời với đời sống thì không phải là làm đạo”.
Trung-dung/ Chươmg XIII.
Tam-kỳ Phổ-độ ngày nay Đức Chí-Tôn lấy Nho-tông chuyển thế,
nên trong các phương tu của Cao-Đài-giáo bất-kỳ ở giai-tầng nào: làm Người hay
Thần, Thánh, Tiên, Phật cũng đều lấy trường đời làm nơi tu-học, lấy cái sinh-thú
trong đạo làm người ở đời làm cứu-cánh, cốt để thánh-hoá đời sống hằng ngày của
mình, giúp con người bước từng bước vững chắc vào vương-quốc huyền-linh.
Sự tu-hành trong Đại-đạo Tam-kỳ Phổ-độ cốt đem đạo vào đời,
lấy đời để thể-hiện đạo, thể-hiện cái Tâm chân-chánh bình-thường của mình trong
đời sống thường nhật..
Đức Phật đã dạy rằng :
“Phật Pháp bất ly thế-gian
pháp”.
(Phép
Phật không xa rời phép thế-gian
/ Kinh Kim-cang)
Đức Khổng-tử cũng dạy :
“Đạo không tách rời với đời
sống của con người, nếu kẻ hành đạo mà tách rời với đời sống thì không phải là
làm đạo (Đạo bất viễn nhân, nhân vi đạo nhi viễn nhân, bất dĩ vi đạo
/ Trung-dung/ Chương XIII).
Tất-cả các phương tu của tam-giáo trước đây cũng như Tam-kỳ
Phổ-độ ngày nay đều dạy đạo làm người, mà đã làm người thì không rời khỏi đời
sống tại thế-gian, trên thực-tế dù có cố công bao nhiêu thì sự giải-thoát cũng
phải tìm trong cỏi vật-chất hữu-hạn… Đức Phật đã dạy rằng:
“Không phải trên không-trung, không phải giữa đại-dương, không phải trong
thâm-sơn, cũng không có một nơi nào con người có thể thoát được quả-nghiệp”
(Dahammapada).
Như vậy có nghĩa là con người phải đem ánh-sáng đạo, rọi soi
hoà-nhập vào cuộc sống trần-gian và cũng chỉ nơi đây con người mới tìm ra sự
giải-thoát. Ngay trong Thiền-môn cũng chủ xướng là Thiền phải luôn luôn tiếp xúc
với những việc làm cụ-thể tại thế-gian bằng một tâm-địa bình-thường nên đã có
câu: “Bình thương tâm thị đạo”. Bồ-tát Duy-Ma-Cật đã nói rằng: “Không phải
ngồi sững mới là Thiền. Tâm chẳng trụ trong, chẳng trụ ngoài, không giao động ,
không rời đạo-pháp mà sinh-hoạt với thế-gian, làm lợi ích cho đời cũng là thiền”
(Theo lược giải kinh Duy-Ma của Thượng-toạ Thích-Trí-Quảng Tiến-sĩ Phật-học
Tokyo / Nhật-bản).
Trong phương tu-luyện của giáo-đồ Đại-đạo Tam-kỳ Phổ-độ bất kỳ hàng
nào trong tam-thừa cửu-phẩm đều lấy thế-đạo làm cơ-sở, thể-hiện lối sống
đạo-hạnh, xây-dựng sáng đẹp cho đời sống con người, đóng góp vào sự phát-triển
đạo-pháp phổ-độ chúng-sanh làm chính-yếu. Tôn chỉ của Đại-đạo Tam-kỳ Phổ độ là
tạo-lập một thế-đạo nhơn-nghĩa đại-đồng, một thiên-đạo công-bình gíải-thoát, nên
dù bậc hạ-thừa hay thượng-thừa cũng lấy trường đời làm nơi học hỏi, lấy
phẩm-hạnh và trình-độ tâm-linh làm thước đo sự tiến-hoá của họ, nên chúng ta
thường thấy có giáo-đồ còn nhập-thế lại không mang áo mão cân đai của môït
giáo-phẩm nào mà vẫn tu theo pháp thượng-thừa. Vì theo quan-niệm tu-hành của
Đại-đao Tam-kỳ Phổ-độ bất kỳ cư-sĩ hay xuất-gia mà theo đúng giáo-pháp, thể-hiện
một đời sống đạo-hạnh, trí-huệ sáng-suốt, đóng góp vào sự phát-triển đạo-pháp
phổ-độ chúng-sanh, xây-dựng sáng đẹp cho đời, đều có giá-trị ngang nhau. Từ đó
chúng ta thấy rằng dù cho hàng phẩm nào cũng đều lấy trường-đời làm địa-bàn hành
đạo:
- Đối với phẩm hạ-thừa còn nhập-thế lấy nhơn-đạo làm nền
tảng để xây-dựng bản-thân, xây-dựng gia-đình và xã hội.
- Đối với bậc thượng-thừa tuy nói rằng xuất-thế, nhưng cũng
lấy việc phổ-độ giáo-hoá chúng-sanh làm mục tiêu hành-đạo, nên danh-xưng các
giáo-phẩm của Hội-thánh Cao-Đài không ngoài hai chữ Sư (thầy) Giáo (dạy) như
Giáo-tông, Đầu sư, Giáo-hửu… Nên các chức sắc Cửu-trùng-đài mà người nào không
đi hành-đạo phổ-độ giáo-hoá chúng-sanh gọi là “xuất sư” thì coi như chưa làm
tròn thiên-chức không được dự vào cầu-phong cầu-thăng lên cấp cao hơn.
Tóm lại người giáo-đồ
Đại-đạo Tam-kỳ Phổ-độ dù ở hàng phẩm nào tu theo pháp-môn nào cũng lấy việc làm
phải làm lành làm phương-tiện, lấy công-đức phụng-sự chúng sanh làm sở-hành, lấy
giải-thoát làm cứu-cánh, tức là đạo không rời xa nhân-thế mà đạo luôn gắn liền
với đời sống con người.
Mục lục
Người Đạo dẫu ở trường-hợp nào
cũng Đạo,
mà muốn làm Đạo mỗi việc gì
cũng có thể làm Đạo đặng…
Lời Đức Hộ-Pháp
Trong đời sống thường nhật của người tu thì giờ phút nào
cũng có thể sống với đạo và hành-đạo được cả, Thánh-giáo của Bát-nương Diêu-Trì
cũng dạy rằng: “… Đi, đứng, nằm, ngồi, ăn, uống, ngủ, thức, ngay cả trong hơi
thở, cái ngó, cái nghe, cái ngửi đều có thể thiền…” (Thánh-giáo
của Bát-Nương dạy nữ phái tại Trí-huệ-cung).
Đối với người tu bình-thường thì thực-hiện công-phu,
tỉnh-toạ, tụng-niệm, lễ-bái mỗi ngày được 2 đến 4 lần là tốt lắm rồi, nhưng so
với các lời dạy trên đây thì không đủ thiếu vào đâu, mà phải dụng công tu-hành
trong cả các sinh-hoạt thông-thường, thậm-chí phải sử-dụng suốt 24 giờ trong một
ngày, chứ không phải chỉ dụng công trong những giờ công-phu, tụng-niệm, lễ-bái
mà thôi.
Muốn được như vậy thì trong mỗi việc làm dù nhỏ-nhặt như bữa
ăn, giấc ngủ, thậm chí đến từng hơi thở, cũng phải để hết tâm-ý tập-trung
tư-tưởng vào đó… Nếu trong mỗi hành-dộng mà không được như vậy người tu phải
dùng tham-thiền để quán-chiếu vào đó mà điều-chỉnh, đừng để cho tâm-trí của mình
tán-loạn mông-lung … tức là đã đặt mình trong nếp sống đạo…
Có người lại cho rằng thực-hiện 24 giờ trên 24 giờ như vậy e
làm cho con người luôn bị ràng-buộc, không được tự-do thoả-mái. Điều này Giáo-sư
Ohsawa (Nhật) đã khuyên rằng: “Các bạn hãy tự giải-thoát cái danh-từ
giải-thoát đi. Các bạn hãy tự ràng-buộc nhiều chừng nào tốt chừng ấy với cái
điều quan-hệ nhất trong vũ-trụ và cho cuộc đời bạn là huyền-cơ Tạo-hoá. Các bạn
có thể ràng-buộc mình vào tất-cả cái gì mà bạn thiết-tha… Sau đó các bạn muốn gì
thì muốn… (Theo Zen Dưỡng-sinh / Thái-khắc-Lễ sưu-tập)”.
Có người cho rằng thì giờ ở đâu mà làm như vậy, và làm như
vậy để làm gì ? Vì trong đời sống con người có biết bao nhiêu điều phải lo, phải
nghĩ, phải làm vì miếng cơm manh áo cho bản thân, cho gia-đình, còn phải lo
vấn-đề giao-tế ứng-xử với xã-hội nữa… như vậy chúng ta luôn bận-rộn, làm gì còn
có thì giờ lo cho đạo, làm việc đạo, sống với đạo theo kiểu đó ! ! !.
Để giải-đáp các thắc-mắc này, Đức Hộ-Pháp đã dạy rằng :
“Có kẻ nói rằng mắc lo gia-đình, không lo đạo được là phi-lý. Đạo là trường học
đạt đại gia-đình, đạo là trường thi lập-vị, sao lại không làm được. Tại mình
làm-biếng học, học đặng hành, nên hư do tại mình, không phải do Chí-Tôn và cũng
không phải do Đạo.” (Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Đền-Thánh ngày 04/01
Mậu-tý – 13/12/1948).
Đức Ngài cũng đã dạy thêm rằng: “Người đạo dẫu ở trường-hợp nào
cũng đạo, mà muốn làm đạo, mỗi việc gì cũng có thể làm đạo dặng…”
(Trích lời phê của Đức Hộ-Pháp
về việc Luật-sự Lư xin đi làm cho chính-phủ lấy 2/3 tiền lương giúp Hội Thánh).
Các lời dạy này có hàm ý-nghĩa là người tu có chủ- tâm muốn
làm đạo thì bất kể công việc gì trong đời sống thường-tục cũng là một cơ-hội để
cho ta có thể làm đạo được, muốn hay không muốn là do tâm-ý của mình mà thôi.
Nói cụ-thể hơn là mỗi hành-động của mình phải giữ cho luôn phù-hợp với đạo-tâm,
có nghĩa là trong mỗi cử-chỉ hành-động dù nhỏ-nhặt cũng phải đem hết chánh-tâm
thành-ý tập-trung tư-tưởng vào việc làm, nếu trái lại để tâm-ý tán-loạn mông-lung
vào quá-khứ hay vị-lai, thì dùng tham-thiền của Bát-nương đã dạy để điều-chỉnh
những sai-lầm của mình đã vấp phải, đem tâm-ý trở về với công việc làm hiện-tại
cho hoàn-hảo, thậm-chí ngay trong từng hơi thở cũng phải xem xét hơi thở đó có
được điều-hoà hay không.
Tóm lại chúng ta có thể nói rằng kẻ tu-hành chỉ dùng ngay
những thì giờ phục-vụ cho đời sống hàng ngày với tất cả chánh-tâm thành-ý cũng
là dịp thực-hiện đạo, hoà-nhập với nếp sống đạo. Nói cho cùng thì muốn thực-thi
nếp sống đạo hay hành-đạo dù dưới hình-thức nào đi nữa cũng phải thể-hiện qua
phương-thức quan-hệ giao-tế trong gia-đình và ngoài xã-hội với những cái hữu-hạn
của sự ăn mặc, làm việc, sinh-hoạt ngay trong đời sống thường-tục, con đường vào
thiên-đường cũng phải rộng mở tại thế-gian và niết-bàn vẫn phải tìm trong bánh
xe sinh-tử luân-hồi. Nên đạo-thơ có câu:
“ Khi sống không biết được
lối đi vào thiên-đường, thì sau khi chết khó rời được cửa địa ngục “
(Sinh-tiền bất tri
thiên-đường lộ, Tử hậu nan ly địa ngục môn).
Mục lục
Lời Chúa Jésus phán dạy:
Đừng lo lắng về ngày mai, ngày mai cứ để ngày
mai lo.
Ngày nào có cái khổ của ngày
ấy.
Mat. 6: 34
Ngươì đạo muốn biến thì giờ thường nhật thành thì giờ
tu-hành thực-sự của mình, thì ngoài sự tập-trung tâm-ý vào trong từng hoạt-động,
ta còn phải ý-thức được sự-kiện hiện-tại là một sự-kiện nhiệm-mầu. Nếu tâm-ý
không tập-trung, thì số thì giờ nêu trên mới chỉ có trên lý-thuyết, nghĩa là
ta không sống được với khoảnh-khắc hiện-tại, coi như ta chỉ tồn-tại cái xác-thân,
chứ tâm-ý không hiện-hữu trong giây phút đang sống, tức là không hoà-nhập được
với đạo.
Trong phương-pháp luyện-tập
thân thể Đức Hộ- Pháp Phạm-công-Tắc có dạy:
“Phải tập suy nghĩ cho
chơn-chánh”
Chơn chánh đây ngoài ý-nghĩa không suy nghĩ đến việc tà-vạy,
mà còn có ý-nghĩa là làm việc gì cũng phải đặt hết chánh-tâm thành ý suy nghĩ
đến việc đó, đừng để tâm ý tản-mát mông-lung đến việc khác, Phật giáo gọi là
chánh-niệm. Làm như vậy có mục-đích là để chúng ta được thực sự sống với giây
phút hiện-tại của cuộc sống, có nghĩa là sống với đạo.
Nhiều triết-gia đã khuyên chúng ta hãy sống với hiện-tại,
chỉ có hiện-tại mới có những sự-kiện nhiệm-mầu nhất, đó là thời-gian ta làm chủ
được ta, từ hít thở, ăn uống, nghỉ ngơi, cho đến những công việc phục-vụ cho đời
sống. Nên cái gì hiện có trong tầm tay ta là những cái quý-giá nhất, những việc
làm của chúng ta hiên-tại là những việc khẩn-thiết nhất, những người đang
tiếp-xúc với ta là những nhân-vật quan-trong nhứt, kể cả việc làm cho họ hiểu
đạo, để có được cuộc sống an-vui và hạnh-phúc thực sự cũng là việc làm
thiết-thực nhất. Bởi vì để những cơ-hội hiện-tại đó qua đi, làm sao ta biết được
ngày mai ta sẽ làm được việc gì và sẽ đương đầu với ai, vì không ai có thể
tiên-lượng rằng ngày mai sẽ ra sao, nếu ta không quan-tâm trọn vẹn vào những
cơ-hội đến với ta ngày hôm nay.
Chúa Jésus đã phán rằng:
“Đừng lo lắng ngày mai, ngày mai cứ để ngày mai lo. Ngày
nào có cái khổ của ngày ấy” (Thánh
Kinh Tân-ước / Mat 6: 34).
Tức là Ngài cũng khuyên chúng ta hãy để trọn vẹn tâm ý sống
cho cho ngày hôm nay, bởi vì ngày mai tốt hay xấu cũng bắt đầu từ sự sống của
ngày hôm nay, đừng để tương-lai đè nặng lên hiện-tại. Chúng ta hãy như chiếc
tàu thuỷ, hãy đóng chặt cửa từng phòng cách-biệt nhau, đừng cho tương-thông, nhở
một phòng nào thủng cũng khỏi huỷ diệt sự sống của toàn-thể.
Tóm lại tập-trung tư-tưởng vào “từng sinh-hoạt của thân-xác
trong ngày hôm nay” là một bí-pháp nhiệm-mầu, vì khi con người đã gom-thần
tĩnh-trí cao-độ, tinh-thần sẽ đạt tới trạng-thái đại-định, thì chơn-thần sẽ
hoà-nhập với dòng thần-lực vô-biên của Thượng-Đế, tạo cho người tu có một sức
mạnh tâm-thể rất thâm-hậu, dễ-dàng gặt-hái thành-công trong mọi lãnh-vực, nhất
là trong nếp sống đạo. Lúc đó mới đúng như Lời Đức Chí-Tôn nhận-định:
“Các con là Thầy, Thầy là các
con” (TNHT/ Q1
tr.30).
Mục lục
Dầu tay con làm một việc gì con cũng hết sức chú ý vào đó…
bởi vì con làm việc đó cũng
xem như con làm việc cho Thượng-Đế
chớ không phải làm cho con
người.
Krishnamurti
Bản-chất tâm ý con người luôn bất-định, tạp-niệm luôn chi-phối
tán-loạn, ít khi tập-trung vào một chủ-đề, người xưa đã ví cái tâm như con vượn
còn ý như con ngựa (tâm viên ý mã) ít khi chịu đứng yên… thậm-chí ngay trong khi
công-phu tỉnh-toạ tuy thể xác bất động , nhưng có lúc tâm-ý cũng bất định, chứ
đừng nói chi trong công việc thường ngày, do đó chúng ta phải tự ràng-buộc nó
thường-xuyên.
Trong mỗi sinh-hoạt của con người có thói quen không để hết
tâm ý vào sự việc, như khi ta đang ăn, nhưng tâm ý có thể không tập-trung vào
việc ăn, tuy tay gắp, miệng nhai, nhưng có thể tâm ý lại để bị thu hút vào quá
khứ hay vị lai, như vậy ta đang đi ngang qua sự sống, nhưng tâm ý không sống
được giây phút nào với thực-tại của sự sống cả, tức là chúng ta chưa thực-hiện
bữa ăn một cách một cách trọn vẹn với tất-cả tâm-hồn của mình, mà ta đang ăn với
cái dự-tính tương-lai hay đang ăn với cái mơ-màng đến quá-khứ, hay đang tản mát
tâm-trí trong một công việc mông-lung… tức là tâm ý của ta không hiện-hữu trong
bữa ăn, cũng vì lý-do đó mà trong phép dưỡng-sinh khuyên khi ăn uống thì không
nên nói chuyện (thực bất ngữ, ẩm bất ngôn) là cốt để tâm ý không phân-tán. Cổ
nhân có câu: “Tâm ý không có mặt, thì nhìn không thấy, nghe mà không nghe, ăn
mà không biết mùi vị ” (Tâm bất tại yên, thị nhi bất kiến, thính nhi bất văn,
thực bất tri kỳ vị).
Ba chữ tâm bất tại đó đã nói lên sự vắng mặt của ý-thức,
trong các hoạt động nghe, nhìn, ăn uống, như khi chúng ta ăn mà vắng mặt của
tâm ý là chúng ta đã thực-hiện bữa ăn một cách máy móc chẳng khác chi cái máy
xay nghiền, chứ chúng ta không sống được với tất cả sự nhiệm-mầu của bữa ăn như
trong bài kinh Ăn cơm đã hướng dẫn, là ta phải tâm-niệm rằng dùng bữa ăn để nuôi
thân-thể, hầu mượn thân-thể để xoay chuyển cơ đời, và mục-đích cuối cùng của bữa
ăn là mượn thân xác hữu hình để đạt được sự sống vĩnh-hằng. Nói chung bất kỳ một
hoạt-động nào từ luyện tập thân-thể đến ăn uống đi lại hay bất kỳ làm việc gì…
chúng ta cũng thực-hiện sự tập-trung tư- tưởng nghiêm-túc như một thời công-phu
thiền-định thì hiệu-quả sẽ được vẹn-toàn.
Sự tập-trung tư-tường về mặt hữu-hình khiến cho người tu có
được một thần-lực mạnh-mẽ dễ thuyết-phục và cảm-hoá được người khác. Cũng tỷ như
những tia nắng mặt trời khi chiếu tản-mát thì yếu ớt, nhưng khi ta dùng một kính
hội-tụ gom tia sáng đó chiếu vào một chỗ thì sức nóng tập-trung đó hoá thành lữa
sẽ đốt cháy vật mà nó chiếu vào. Còn trong đời sống hằng ngày mà tư-tưởng
tập-trung vào mỗi việc làm, lâu ngày cũng sẽ đưa ta đến thành-công dễ-dàng.
Ngược lại trong lúc hành-động mà tư-tưởng phân-tán chắc-chắn hiệu-quả sẽ sa-sút,
đôi khi còn thất-bại, như học-hành mà không tập-trung sẽ thi hỏng, lái xe không
tập-trung sẽ gây ra tai-nạn…
Khoa-học thực-nghiệm cho thấy rằng khi tư-tưởng hoàn-toàn
chuyên-chú vào một chủ-đề thì toàn-bộ hệ-thống thần-kinh được huy-động vào một
điểm duy-nhất, khiến sức mạnh của dòng điện sinh-vật còn gọi là nhân-điện trong
con người đó sẽ tác-động làm biến đổi môi-trường chung quanh một cách dễ-dàng.
Trong lãnh-vực khoa-học huyền-bí ta cũng thường nghe đề-cập
đến các nhà thôi-miên dùng sức mạnh của tư-tưởng tập-trung cao-độ, họ đã sai
khiến được những người thụ-cảm làm theo ý muốn của họ mà không cần dùng đến lời
nói. Cũng như trong khoa Cảm-xạ-học người ta đã dùng tư-tưởng tập-trung có thể
làm cho quả lắc treo ở một đầu sợi dây khiến cho nó di-động tới lui qua lại để
hướng đến một vật mà họ cần tìm.
Để giải thích sáng tỏ thêm vấn-đề nầy chúng ta đọc thêm đoạn
trích-dẫn dưới đây:
“Một đạo-sĩ danh tiếng Ấn-độ bảo: Nếu ai ngồi trong một
hang núi hẻo lánh, ngày đêm tâm-tâm niệm- niệm một ý-niệm thì ý niệm ấy sẽ
tập-trung hết năng-lực tinh-thần, trở nên một ý-tưởng-lực xuyên sơn quá hải như
một điện-lực sẽ tràn vào xã-hội, tìm nhập vào những tâm-hồn đồng điệu như tia
chớp bắt vào ngọn thu lôi mà ảnh-hưởng tất cả…” (Trích
lời Tựa của Giáo-sư Nguyễn-đăng-Thục Khoa-trưởng Đại-học Văn-khoa Sài-gòn viết ở
đầu quyển Giáo-lý Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ của Tác-giả Tiếp-Pháp Trương-văn-Tràng).
Chúng ta thường thấy các Vì Giáo-chủ, các nhà Truyền-giáo
ngay cả các nhà lãnh-dạo chính-trị chơn-chánh đã thành-công là nhờ yếu-tố này,
đó là do kết-quả tu-luyện từ tiền kiếp hoặc đương-sanh, mà họ đã có được một
thần-lực thâm-hậu mạnh-mẽ có sức thuyết-phục cảm-hoá được quần-chúng phải
tâm-phục khẩu-phục.
Về phương-diện huyền-linh theo giáo-lý Thông-thiên-học cũng
như các tôn-giáo, thì sự tập-trung tư-tưởng là một phép định-tâm giúp cho người
tu dễ-dàng chế-ngự được vọng-tâm, phàm-ngã … giúp cho hiện-tượng thăng-hoa của
tinh khí thần được thuận-lợi, khiến cho khí-lực trở nên cường-thịnh thanh-khiết,
từ đó tâm-thần được an-tịnh, tương-liên dễ-dàng cùng thế-giới siêu-linh.
Khi một người tu biết tập-trung tư-tưởng suy nghĩ chơn-chánh
(chánh-niệm) thì người đó là một đền thờ sống động được Đức Chí-Tôn giáng ngự,
là một đường vận-hà (canal : kênh) chuyển-tải thần-lực từ cỏi trên xuống
trần-gian để tưới gội cho chúng-sanh. Nơi nào có mặt một người như vậy, thì nơi
đó luôn được sự nhắc-nhở chơn-chánh và chúng-sanh hưởng được ân-huệ từ cõi trên
ban xuống. Trong lãnh-vực huyền-linh một Chơn-sư đã dạy rằng:
“Dầu tay con làm một việc gì
con cũng hết sức chú ý vào đó… bởi vì con làm việc đó cũng xem như là con làm
việc cho Thượng-Đế chớ không phải làm cho con người”
(Trích Dưới chân Thầy “Aux
pieds du Maitre” Nguyên-tác: của Krishnamurti/ bản-dịch Bạch-Liên).
Ngay trong cửa đạo Cao-Đài
chúng ta thấy nhiều vị chức-sắc chưa từng có một ngày nhập-tịnh nhưng nhờ
tập-trung tư-tưởng vào luyện-tập thân-thể, công-phu lễ-bái và tài-bồi âm-chất
một cách tinh-tấn, mà có được một thần-lực thâm-hậu, trí-huệ sáng-suốt nên đã
thu-dạt được nhiều thành-công trên bước đường phổ-độ chúng-sanh.
Mục lục
Đối với người tu theo Cao-Đài-giáo, Đức Hộ-Pháp đã
công-truyền hai bí-pháp để lập-đức đó là Bí-pháp “Thương-yêu” và bí-pháp “Chữ
Hoà”. Về mặt xữ-thế là thương-yêu chúng-sanh và hoà-thuận với mọi người, điều
nầy thì ai cũng có thể hiểu và phải thực-hành được ít nhiều, mới có thể chung
sống với gia-đình và cộng-đồng. Vì tất-cả các tôn-giáo đều khuyên con người nên
mở rộng tình thương-yêu. Chính Đức Chí-Tôn cũng dạy rằng : Sự thương-yêu là chìa
khoá mở cửa tam-thập-lục Thiên…
Nhưng muốn cho “thân-thể mình đây tuỳ-tùng phù-hợp với
đạo-tâm” tức là để đời sống của mình luôn hoà-nhập với nếp sống Đạo, thì về
mặt xử-kỷ đó là ta đối với ta, người tu còn phải biết thương-yêu bản-thân mình
và hoà-thuận với chính mình.
Thương yêu bản
thân:
Trong Phương Luyện-kỷ Đức Hộ-Pháp đã dạy : “Hãy thương
yêu vô tận” có nghĩa là không phải chỉ thương-yêu chúng-sanh, mà còn phải
thương-yêu chính mình nữa. Vấn-đề nầy theo Bà Barbara Brennan nhà khoa-học là
cán-bộ của hảng Hàng-không vũ-trụ NASA (Mỹ), người phát-minh ra khoa Chữa bệnh
bằng Năng-lượng sinh-học, đã khuyên mọi người trước khi đem yêu-thương cho người
khác, hãy tự yêu-thương chính bản-thân mình trước đã, Bà đã phát-biểu rằng:
“Điều gây cấn nhất là học yêu-thương bản-thân. Nếu bạn không rót yêu-thương cho
bản-thân thì làm sao bạn có thể đem yêu-thương cho người khác? Yêu-thương
bản-thân là đòi-hỏi phải thực-hành. Tất-cả chúng ta đều cần nó. Yêu-thương
bản-thân đến từ chỗ sống theo những phương-thức không phản-bội bản-thân. Nó đến
từ chỗ sống bằng chân-lý chính mình” (Theo Bàn
Tay Ánh-sáng - Hands of Light – nguyên-tác của Barbara Brennnan, bản dịch
Nguyễn-trọng-Bổng).
Điều nầy là chân-lý muôn đờì, nếu mình không yêu-thương
bản-thân mình, không lo chăm-sóc thân-thể, thì không thể nói đem yêu-thương cho
người khác. Vấn đề thương yêu bản-thân, Đức Hộ-Pháp đã dạy “Hãy ẩm thực
tinh-khiết” (Phương Luyện-kỷ) và dạy “Hãy siêng-năng luyện tập thân-thể”
(12 bài Luyện tập thân-thể) để thân-thể được trường-sinh vô bệnh. Do đó mỗi
người trước tiên là phải tự-tạo cho mình có được một cơ-thể không bệnh-hoạn để
có môït tinh-thần không loạn-động, là tự tạo một linh-hồn minh-mẫn trong một
thân-thể tráng-kiện, cụ-thể-hoá vấn-đề này Bà Barbara Brennan đã giải thêm rằng
:
“Để tự chăm-sóc tốt, bạn phải
làm một số việc hằng ngaỳ, bao gồm luyện-tập, thiền-định, ăn-uống vê-sinh tốt,
nghỉ-ngơi đúng mức khi cần, y-phục thích-hợp, nơi ăn ở, giải-trí, thách-thức
riêng tư, chuyện chăn-gối và bằng-hửu. Hãy hoà trọn những điều nầy với niềm
yêu-thương rất mực và rồi bạn sẽ được thưởng công. Các nhu-cầu riêng của bạn sẽ
đổi khác, sau nhiều tuần-lễ, nhiều năm tháng. Điều thích-hợp trong thời-gian nầy,
có thể không thích-hợp trong thời gian khác. Tốt nhất là bảo cho biết là bạn cần
chế-độ nào riêng cho mình, đối với bạn điều quan-trọng nhất là xác-định được một
chế-đô cho bản-thân. Tất-cả tính-chất của sự giữ-gìn thân-thể khoẻ-mạnh và
chữa-trị tật-bệnh tốt, là ở chỗ có trách-nhiệm với chính mình, và đưa sức-lực về
với bản thân… Bất cứ bệnh-tật nào cũng là thông-điệp báo rằng bạn đã không
yêu-thương con người thật của mình.
Mọi
bệnh-tật mà bạn mắc phải và mọi sự-cố tiêu-cực trong đời bạn, đều là kết-quả
trực-tiếp của việc bạn đã không yêu thương bản-thân bạn một cách đầy-đủ”.
(Theo Bàn Tay Ánh-sáng - Hands of Light - nguyên-tác của Barbara
Brennnan, Bản dịch Nguyễn-trọng-Bổng).
Sự thương-yêu bản-thân không phải là một việc làm ích-kỷ, mà
đây cũng là một phương tu nằm trong Phương Luyện-kỷ để tăng-cường thần-lực hầu
tiếp-thu năng-lượng từ cõi trên để phân-phát lai cho trần-gian.
Làm hoà với
chính mình:
Trong đời sống con người cần phải giữ hoà-khí trong xử-thế
và xử kỷ thì cuộc sống bản-thân, gia-đình và xã-hội mới được đoàn-kết hài-hoà.
Như vậy con người không những phải giữ hoà-khí trong xử-thế, mà ngay trong
luyện-kỷ cũng phải giữ chữ hoà với chính mình, thì mới mong làm cho thân-thể
mình đây tuỳ-tùng phù-hạp với đạo-tâm tức là hoà-nhập với Đạo.
Để
thực-hiện được điều nầy, người tu cần phải giữ thể-xác luôn-luôn thanh-thản để
duy-trì sự yên-tỉnh tâm-hồn, muốn vậy thì chúng ta phải biết sống chung hoà-bình
với mọi khổ-ách, chấp-nhận sự ngang-trái và bất-hạnh của cuộc đời một cách
khôn-ngoan và có ý-thức. Chúng ta đừng để sự đắc-thất của thân-xác lung-lạc cái
yên-tỉnh của tâm-hồn. Bởi vì hữu-hạnh hay bất-hạnh cũng là hai mặt của một
vấn-đề, làm nhân-quả cho nhau, hiểu được như vậy là chúng ta đã quán-niệm được
cái duyên-khởi của mọi thứ hạnh-phúc cũng như khổ-đau và cái vô-thường của
vạn-hữu, từ đó những thứ ấy không thể khống-chế được mình, thì thân-thể và
tâm-hồn mình sẽ thoát được sự dày-vò của nó. Có người khuyên rằng : Nếu số phận
chỉ cho ta một cái gì đó chua như một “múi chanh”, thì chúng ta nên cố tạo cái
đó thành một ly nươc giải khát, tức là chúng ta đã biết cách chuyển hoạ vi phước
…
Trong đời sống con người chúng ta thấy rằng không ít số-phận
quả thật không có cách nào làm thay đổi những rủi-ro bất-trắc. Trường-hợp chúng
ta gặp phải những cơn sóng gió không thể dự-đoán trước ập đến, không có nghĩa là
chúng ta chỉ ngồi chờ chết, hay chống đối vùng-vẫy một cách tuyệt-vọng. Nhưng
đối với những chuyện khó tránh khỏi thì chúng ta nên sáng-suốt tìm cách sống
chung hoà-bình với nó, chấp-nhận nó bằng cách nào khôn-ngoan và có lợi cho ta
nhất, có như thế mới có thể vượt qua tất-cả những cửa ải khó khăn để làm hoà với
chính mình, hầu giữ thể-xác thanh-thản và tâm-hồn an-tĩnh khỏi bị sang-chấn
tinh-thần do những sự-kiện vô-thường.
Như vậy
chúng ta luôn được an-nhiên tự-tại, tức là chúng ta đã hoà-nhập với nếp sống
đạo.
Sự làm hoà với
bản-thân, chấp-nhận sống chung hoà-bình với mọi khổ-ách, khi mình không còn
phương-cách nào để tránh, không phải là một việc làm tiêu-cực, thiếu ý-chí
phấn-đấu … mà đây là một việc làm của một con người có đủ nghị-lực và sáng suốt,
vì người xưa có câu “anh hùng năng khất năng thân”(người anh-hùng luôn biết tuỳ
thời mà co duỗi), và cũng đúng với lời khuyên của Tiên Nho là: “Tận nhân-lực
tri thiên-mạng” (làm
hết sức mình thì biết được mệnh trời).
Mục lục
Phật ngôn:
Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành.
Tận tịnh kỳ ý.
Thị chư Phật giáo
Kinh
Pháp cú.
Trong đường hướng tu-hành của Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ ngày nay
chú-trọng vào Làm phải Làm lành và tài-bồi công-đức, nên trong yếu-quyết để
tu-hành đắc đạo Đức Chí-Tôn đã xác nhận rằng: “Đạo vẫn như nhiên, do công-đức
mà đặng đắc đạo cùng chẳng đặng” (TNHT/Q1/ trang 38).
Đức Chí-Tôn đã cho biết rằng luật-lệ và luyện-pháp của Tam-giáo
còn hiệu-lực y-nguyên không có gì thay đổi : “Luật-lệ hởi còn nguyên, luyện
pháp không thay đổi” (TNHT/ QI/ trang 12).
Nhưng Đức Chí-Tôn lại mở ra Tam-kỳ Phổ-độ, bởi vì ngày nay
chơn-truyền đã sai lạc, nên đạo bị bế, người tu-luyện theo các pháp-môn được
lưu-truyền tuy nhiều, nhưng không thành chánh-quả, bởi vì ngày nay người ta chỉ
thiên về hình-tướng tụng-niệm, tịnh-luyện mà lơ-là phần công-đức, nên Đúc
Chí-Tôn đã than-thở rằng:
“Lắm kẻ chịu khổ hạnh hành đạo… Ôi ! thương thay ! công có công mà
thưởng chưa hề có thưởng, vì vậy mà ta rất đau lòng…”
(TNHT/ Q1/ trang 22).
Vì lý-do đó mà sưu-tập nầy hoàn-toàn không có mục-đích phổ-biến
phương-pháp tu-luyên thượng-thừa, mà chỉ đề-cập đến một số sinh-hoạt cụ-thể
trong nếp sống đạo thừơng nhật hầu tạo-lập công-đức để làm nền-tảng vững- chắc
cho sự tu-hành. Bởi vì chỉ có công-đức mới hoá-giải được tiền-khiên oan-trái,
còn nếu không đủ công-đức thì dù có khổ-công tham-thiền tịnh-luyện bao nhiêu
cũng chỉ như xây-dựng lâu-đài trên cát, không có nền móng cơ-sở, tức là chỉ làm
phần ngọn, đôi khi còn xảy ra tình-trạng đốn củi ba năm đốt một giờ, vì
ác-nghiệp còn tồn-đọng chưa đủ công-đức hoá-giải, khi gặp ngang trái nó cũng sẽ
thiêu-rụi tất cả công-phu tịnh-luyện của mình.
Chân-lý của tu-luyện là như vậy nhưng ngày nay có nhiều người theo đạo
lại thực-hiện một cách phiến-diện, họ tự cách-ly với đời sống thực-tại để cầu sự
giải-thoát, ẩn thân nơi tu-viện thâm-u, ép xác như ăn ngọ, ăn trái cây, tịch cốc,
tịnh khẩu … tứ thời lim-dim mơ-màmg trong ảo-giác, họ là những người đang
lặn-lội trong những lối mòn đường tắt đầy chông gai hiểm-hóc, thay vì để mong
được chứng-ngộ họ lại sa hầm, sụp hố, gánh mọi thứ phiền-nảo, cho đến khi sực
tỉnh thì đã quá muộn-màng. Trong khi sẵn có những đường ngay lối thẳng có bản-đồ
chỉ dẫn có hướng-đạo đưa lối dẫn dường mà họ lại không theo, bởi vì bản-chất
nhiều người ưa kiếm “con đường ngắn nhất”, nhưng khốn nỗi trong tất-cả các đường
hướng tu-hành lại không có con đường ngắn nào để đi tắt mà không qua con đường
lập-công bồi-đức mà đắc đạo bao giờ. Nếu ai hiểu được điều đó thì đỡ phải bị
người khác gạt-gẫm và chính mình cũng khỏi phải bị khổ đau phiền nảo.
Vì những lý-do nêu trên mà trước khi bước vào lãnh-vực tu luyện
thượng-thừa, Đức Hộ-Pháp đã quy-định phải hội đủ ba yếu-tố là :
- Lập-đức: phải thực-hành
đạo lý.
- Lập-công: phải phụng sự
chúng sanh.
- Lập-ngôn: phải học hỏi cho
rõ thông giáo-lý để truyền-bá đạo-đức, phổ-độ chúng-sanh.
Bởi vì không đầy đủ tam-lập thì chơn-thần không nhẹ-nhàng thanh-khiết,
nghiệp-quả còn nặng-nề, mà bước vào lãnh-vực tịnh-luyện thì chỉ phí-phạm thì giờ
ngồi mơ-màng trong ảo-giác, thần phóng ra ảo, rồi nắm lấy ảo mà đeo-đuổi thì quả
thật là:
“Bỏ chơn, lấy giả tô thiên-vị”.
Điều nầy Đức Chí-Tôn đã phán-định tối hậu rằng:
“Thầy nói cho các con biết, nếu công-quả chưa xong thì không thể nào
các con luyện thành đâu mà mong. Vậy muốn đắc đạo thì chỉ có một điều là phổ-độ
chúng-sanh mà thôi. Như không làm đặng thế nầy, thì tìm cách khác làm âm-chất,
thì cái công tu-luyện chẳng bao nhiêu cũng có thể đạt địa-vi tối-cao”
(TNHT/ Q1/trang 94).
Cho nên dù tu theo pháp-môn nào cũng lấy việc làm phải làm lành làm
phương-tiện, lấy công-đức làm sở-hành, lấy giải-thoát làm cứu-cánh. Vì Đức
Chí-Tôn đã dạy rằng làm một điều lành thì được trả một việc lành, mà làm một
điều dữ thì sẽ bị quả báo gấp đôi gấp ba lần :
Cần lo học đạo chí đừng lơi,
Phú-quý sương tan lố bóng Trời.
Lợi lộc xôn-xao rồi một kiếp.
Nghĩa nhơn tích trử để muôn
đời.
Làm lành sau cũng lành vay trả,
Chác dữ âu hay dữ vốn lời.
Mấy kẻ xét mình tâm tự cải,
Thân danh bể khổ mặc buông
trôi.
(Thi văn dạy Đạo / TNHT Q2).
Sách Minh-tâm bửu-giám có câu “Thiện hữu thiện báo, ác
hữu ác báo” (Làm lành thì được trả lành, làm ác thì bị trả ác), nhưng “ác
báo” là cái đáng sợ nhất, vì chỉ làm một điều ác, thì phải làm không biết bao
nhiêu việc lành mới hoá giải nỗi !!! Theo truyền-thuyết ngày xưa vua Lương-Võ-Đế
khi làm vua đã xây 72 cảnh chùa để thờ Phật, nhưng cuộc đời Ông đã tạo ác nên
cuối cùng bị vây chết trong hoàng-thành Phật không cứu được !!! Nên ngài Tế-Điên
Hoà-thương đã nói rằng : “Dù cho tụng cả bộ kinh Di-đà, niệm suốt bài chú Đại-bi,
thì trồng dưa lại được dưa, trỉa đậu thì được đậu, kinh chú vốn từ-bi nhưng khi
đã gây ra oan-trái thì kinh chú cũng không làm sao cứu được” (Khán tận Di-đà
kinh, niệm triệt Đại-bi chú, chủng qua hoàn đắc qua, chủng đậu hoàn đắc đậu,
kinh chú bổn từ bi, oan kết như hà cứu /
Minh tâm bửu giám).
Luật nhân-quả là luật công-bình, nên Đức Chí-Tôn cũng đã dạy
rằng:
Luật điều Cổ Phật không chừa
tội,
Hình phạt Chí-Tôn chẳng vị
tình,
(TNHT/ Q2/ trang114)
Vấn-đề tội phước của con người là tuỳ theo điều lành dữ của họ đã làm,
đây là vấn-đề tự-lập, hễ làm được bao-nhiêu thì hưởng bấy-nhiêu, đến Đức Chí-Tôn
cũng không thể bỏ sự công-bằng mà thiên-vị được:
“Thầy đã nói cho các con hay trước rằng: nếu các con không tự-lập ở
cõi thế nầy, là cái đơì tạm của các con, thì Thầy cũng không bồng ẳm các con mà
đỡ lên cho đặng…” (TNHT/ Q1/ trang 98).
Như vậy Đức Chí-Tôn khẳng-định trước rằng nếu con người không biết
tự-lập làm phải làm lành ngay tại thế-gian là cõi đời tạm nầy, thì Ngài có
thường xót bao nhiêu đi nữa cũng không thể bồng ẳm mà nâng-đỡ lên thiên-đàng
đặng.
Đức Phật đã tóm-tắt tất-cả pháp-mồn tu-hành, và cũng có thể xem như là
giáo-lý của tất-cả các tôn-giáo trong mấy câu sau đây:
“ Chớ làm mọi điều ác,
Hãy làm nhiều việc
lành,
Giữ tâm ý trong sạch,
Chư Phật dạy
đành rành”
(Nguyên-văn:
Sababa pâpassa akarnan, Kousalassa oupasampadà, Satchitta – pariyodapanan, Etan
Buddhânâ sâsanam / Pali Phâmmpád. Hán văn dịch là: Chư ác mạc tác, chúng thiện
phụng hành, tự tịnh kỳ ý, thị chư Phật giáo /
Kinh Pháp cú).
Không làm mọi điều
ác, hãy làm nhiều việc lành đó là sở-hành đầu tiên mà cũng là cuối cùng xuyên
suốt cuộc đời của người tu. Làm được điều nầy không những chúng ta không gây
thêm nghiệp-chướng, mà nếu làm được nhiều việc lành thì còn có thể hoá-giải được
tiền-khiên oan-trái của ta đã gây ra từ bao kiếp truớc, thì chơn-thần trở nên
thanh-khiết, đón nhận được ân-điển thiêng-liêng, khiến cho đường tu khỏi bị vấp
ngã. Từ đó chúng ta sẽ bước những bước đi vững-chắc, luôn có sự dìu-dắt của Thầy
dạy tâm-linh, nên khỏi sợ bị lầm đường lạc lối.
Mục lục
Mục đích sưu-tập nầy là khai-triển lời dạy của Đức Hộ-Pháp
Pham-công-Tắc trong Phương tu Đại-đạo:
“Phép tu chẳng phải luyện tinh-thần mình theo đạo hạnh mà thôi,
mà cái thân-thể mình đây phải tuỳ-tùng phù-hợp với đạo-tâm”
(Trích Phương tu Đại-đạo).
Nội-dung sưu-tập cốt nêu lên những phương tu-luyện cụ-thể
nặng về thực-hành để “làm cho thân-thể mình đây phù-hợp với đạo-tâm”, giúp cho
đời sống con người hoà-nhập được với đạo. Các phương-tu nầy tuy không khó-khăn
hay cao-thâm đến nỗi không thể thực-hiện được, nhưng chắc-chắn cũng không phải
dễ-dàng, bởi vì giữa chân-ngã và phàm-ngã luôn có sự đối-kháng với nhau
quyết-liệt, mà ở những người thiếu tự-chủ thường bị phàm-ngã thắng lướt, tạo
cơ-hội cho:
“Dây oan xe chặt buộc mình,
Nhớp nhơ lục dục thất tình nhiễm thân.
Chịu ô-trược chơn-thần nặng trĩu,
Mãnh hình hài biến-biểu lương tâm”.
(Kinh Giải oan)
Điều nầy chính Thánh Phao-Lô cũng đã xác-nhận rằng:
“Điều tôi muốn thì tôi không làm, những điều tôi ghét tôi lại cứ làm”.
Câu này có nghĩa rằng:
“Điều thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng điều ác mà tôi không muốn
thì tôi lại làm”
(Thánh kinh
Tân-ước Rm 7:16-20).
Ngay cả thánh-nhân mà họ còn cảm-nhận như vậy huống-hồ chúng
ta là kẻ phàm-tục, nên muốn chiến-thắng được phàm-ngã chúng ta cần phải phấn-đấu
dõng-mãnh với tất cả khí-lực bình-sinh giữa chân-ngã và phàm-ngã một cách
liên-tục, vì lơ-đễnh lười-biếng không muốn bận tâm, buông xuôi đến đâu hay đến
đó, là một điều tệ hại bi-đát không gì bằng, mà kết-quả sẽ dẫn con người đến
sa-đoạ, bởi vì :
“Phong-trần quen thú cung âm,
Cảnh thăng ngơ-ngẩn lạc lầm phong đô”.
(Kinh Giải oan)
Muốn thân-thể mình đây phải tuỳ-tùng phù-hợp với đạo tâm, để
bước đường tu-học được thăng-tiến thì chỉ có một cách là chúng ta cứ điều-chỉnh
từ-từ từng hành-vi một, từ đi đứng, ăn nói, nằm ngồi, ngủ thức và làm việc ngay
tại thế-gian, sao cho hợp với chính-thường. Có người hỏi Thiền-sư Huệ-Hải về
dụng-công tu-hành, được Thiền-sư trả lời rằng:
“Đói thì ăn cơm, mệt thì đi
ngủ”.
(Theo
Thiền-luận/ Nguyên-tác Suzuki/ Bản dịch của Trúc-Thiên và Tuệ-Sĩ).
Như vậy sự dụng công tu-hành chẳng khác gì sự sinh-hoạt của
thế-tục, nhưng có khác là Thiền-sư đã ăn và ngủ với một tinh-thần Thiền, tức là
đã hòa-nhập với Đạo.
Ngay trong cửa Đạo Cao-Đài, Đức Quyền Giáo-tông
Lê-văn-Trung cũng từ-chối hình-thức tu-luyện tại tịnh-thất, Đức Ngài cho rằng:
“Đạo thì nghèo, em thì đông,
an nơi đâu mà tịnh…”.
Nhưng trên thực-tế Đức Ngài đã áp-dụng phương-pháp tĩnh-tâm
hằng ngày khi làm việc tại Giáo-tông-đường mà Đức Ngài đã đắc đạo (Theo
Dường-hướng tu-hành của ĐĐTKPĐ).
Như vậy chúng ta chỉ dùng phương-pháp tập-trung tư-tưởng vào
từng động-tác trong sinh-hoạt (chánh-niệm) trong ngày hôm ngay (sống với
hiện-tại) để khép dần thân-xác vào nề-nếp, thì phàm-ngã sẽ tuân theo chân-ngã,
tức là nhìn thấy chân-tánh của mình, như vậy là ta đã dụng công 24 giờ trong nếp
sống đạo, và ta đã đem đời sống của mình hoà-nhập với đạo.
CHUNG
Mục lục
- Thánh-ngôn hiệp
tuyển Quyển 1 và 2.
- Kinh Thiên-đạo
Thế-đạo.
- Thánh-kinh Tân-ước.
- Thuyết-đạo của Đức
Hộ-Pháp các quyển 1, 2, 3, 4, 5, 6.
- Phương tu Đại-đạo
của Đức Hộ-Pháp.
- Thiền-định /
Thánh-giáo của Bát-nương.
- Phương luyên-kỷ và
12 bài luyện tập-luyện thân- thể do Đức Hộ-Pháp chỉ-giáo.
- Trung-dung / Nguyên
tác Khổng-Cấâp (Tử-Tư) Bản dịch Quang-Đạm.
- Giáo-lý Đại-đạo
Tam-kỳ Phổ-độ / Tiếp-pháp Trương-văn-Tràng.
- Lược giải kinh Duy-Ma
/ Thượng-toạ Thích-Trí-Quảng Tiến-sĩ Phật-học - Tokio - Nhật .
- Minh-tâm bửu-giám /
Bản dịch Dương-mạnh-Huy.
- Thiền-luậân /
Nguyên-tác Suzuki / Bản dịch Trúc-Thiên.
- Dưới Chân Thầy (Aux
pieds du Maitre) Nguyên-tác Krishnamuti / Bản-dịch Bạch-Liên.
- Zen dưỡng-sinh /
Thái khắc Lễ.
- Định-trí Tham-thiền
theo Giáo-lý Thông-thiên-học / Minh-tâm.
- Tạp-chí tìm-hiểu
Thông-thiên-học.